Trên thế giới có bao lăm người mẹ bị những tên lưu manh , hung tợn cướp mất con , để lại những nỗi đau in hằn theo năm tháng. Ví như chúng ta chỉ vì đáng thương cho người mẹ già hoàn cảnh nghèo khổ của tướng cướp chặt tay cô gái đi SH thì ai sẽ đáng thương cho những người mẹ có con bị chúng chém và giết?.
Tôi nghĩ luật pháp đã ứng dụng bản án cao nhất ( tội chết ) đối với tướng cướp Hồ Duy Trúc là không có một sự hạn chế hay một trường hợp ngoại lệ nào cả đúng. Vì một mặt lấy lại công bình cho thân nhân của người bị nạn , mặt khác là để răn đe những người có tư tưởng phạm tội.
Vậy mà trong những cuộc tranh luận trên các diễn đàn mạng , có một số quan điểm ý là bản án tội chết do TAND TP HCM tuyên xử Hồ Duy Trúc ( 20 tuổi , quê ninh thuận ) là quá nặng. Vì Trúc mới 20 tuổi nên còn thiếu nghĩ suy , xốc nổi. Rồi một số người lấy trường hợp Lê Văn Luyện giết 3 người chỉ chịu 18 năm tù ra để bao biện cho quan điểm của mình.
Tôi cho những lập luận đó là không có một sự hạn chế hay một trường hợp ngoại lệ nào cả sai và thiếu tri thức luật pháp. Thứ nhất , Lê Văn Luyện lúc phạm tội chưa đến tuổi thành niên , nên xử theo luật pháp mức an cao nhất là 18 năm tù. Thứ hai , Trúc cũng đã 20 tuổi chẳng thể nói là anh ta thiếu nhận thức được về bổn phận những việc mình làm và hậu quả của nó.
.
Tôi hiểu luật pháp phải vừa có lí vừa có tình , nhưng đối với trường hợp của tên tướng cướp này thì không còn gì để nói về tình nữa. Các bạn cứ nghĩ xem , nếu ai cũng ra đường chém người cướp của không bị hạn chế , tới hồi bị bắt bảo mẹ già ra lạy lục van vỉ để được giảm án thì xã hội sẽ thế nào?.
Ông bà ta có câu “Ăn cắp quen tay , ngủ ngày quen mắt”. Chắc các bạn cũng đã nghe nhiều lời dạy đó. Ví như Hồ Duy Trúc mới thực hành một hoặc hai vụ cướp thì chẳng ai làm lớn chuyện như bây chừ , đằng này tới 17 lần ( cướp đi 15 chiếc xe máy và gây thương tích 12 người , lấy đi số tài sản trị giá 610 triệu đồng ). Hỏi sao luật pháp có xác xuất dung thứ cho một tên lưu manh , trộm cắp , ác ôn như thế được không?.
Nếu các bạn có trách thì hãy trách bản thân Hồ Duy Trúc - một đứa con bất hiếu , vô nhân đạo… và trách cả người mẹ già kia không giáo dục được con , để cho con lầm đường lạc lối , giờ khóc lóc van xin.
Nhìn cảnh người mẹ già vật vã , than khóc trong phiên tòa tôi cũng xót xa và cảm thương. Nhưng tội lỗi mà người con gây ra thì chẳng thể dung thứ. Luật đã quy định , phạm tội ở mức độ nào thì phải chịu mức án đó , chúng ta không được mềm lòng.
Có như vậy những đối tượng manh nha phạm tội khác mới biết sợ , thấy mà chùn bước. Chúng ta cũng phải nhìn nhận ở giác độ của những người bị hại nữa. Tài sản mất là một chuyện nhưng những di chứng về thương tật thì vẫn còn trên tài thể , chúng chẳng thể lành lẽ và mãi là nỗi ám ảnh trong suốt thế cuộc họ.
Một xã hội văn minh không bao giờ dung thứ cho những kẻ ác ôn , thiếu nhân tính… vì thế , theo tôi bản án tội chết là đúng , để làm gương cho kẻ khác và để cho xã hội trở lại tốt đẹp hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét